Vài dòng...
Mọi mối quan hệ chỉ có thể bền vững được khi có sự thành thật giữa cả hai người. Khoảng cách được tạo nên từ sự can thiệp bên ngoài và từ những lớp mặt nạ. Chỉ khi bạn thành thật và chân thành, mới nên bước vào một mối quan hệ...
---
Khi bạn không tự dựa vào mình mà tìm kiếm sự cảm thông, dựa dẫm nơi người khác. Thì bạn sẽ phải học rất nhiều bài học về sự dựa dẫm và cảm giác thiếu hụt ở bên trong chính mình. "Tự mình thắp đuốc lên mà đi". Tự mình soi chiếu lại chính mình, bạn mới hiểu và học xong những gì bạn cần học...
---
Con người ta chỉ có thể trưởng thành khi trải qua đủ những cung bậc của cuộc sống, và nếm trải đủ sự cay đắng của dòng đời
---
Mỗi một thời điểm sẽ có những bài học khác nhau. Khi học xong rồi sẽ nhận ra, đó chỉ là bài học...
---
Bạn không thể cho ai ánh sáng khi mà bạn không tự sáng. Ánh sáng từ người khác chỉ có thể ở bên bạn một thời điểm, không đi theo bạn được cả đời. Tự mình sáng thì mọi thứ sẽ sáng...
---
Bình an là khi biết đủ, trọn vẹn với thực tại, bớt mong cầu cũng chẳng chờ mong...
---
Mọi cuộc gặp gỡ, mọi nhân duyên đều không là ngẫu nhiên. Nhưng có những đoạn nhân duyên chỉ là để học. Nhờ đó mà những tổn thương được trỗi dậy, được đào xới rồi được chữa lành... Xong rồi thì đi qua... Chỉ là những đoạn nhân duyên mà từ đó bài học được học xong
---
Khi hiểu rõ bản chất của mọi vấn đề, thì có những việc, thật sự mình không quan trọng nữa. Vì mình hiểu con đường mình đi, việc mình cần làm và những gì mình cần bận tâm... Cứ sống với những gì mình đang có. Còn mọi việc, thì để tùy đi...
---
Trở về với con người thật sự của mình. Con người mà ở đó, bạn được là chính mình. Có thể, không quá cầu toàn, không quá đủ đầy về vật chất, nhưng trong tâm bạn luôn đủ đầy... Vậy là đủ. Mình hãy cứ là mình, không cần bận tâm tới suy nghĩ và ánh nhìn của người khác. Tự do là khi bạn ở trong mọi giới hạn mà vẫn không cảm thấy bó buộc.
---
Mỗi giai đoạn bạn sẽ gặp những người, những sự việc khác nhau. Có người tưởng chừng sẽ đi cùng bạn lâu dài, nhưng thật ra họ chỉ tồn tại bên bạn trong chớp nhoáng. Có người bạn không nghĩ mình có thể bận tâm đến, nhưng lại là người đi cùng bạn lâu dài... Đến đi đều là duyên, nhưng còn phận thì do mình tạo. Không giữ người đi qua, không cần người chưa từng xem mình là tất cả... Bạn muốn lên bàn cân, hay muốn thà một mình mà trọn vẹn... Đều là ở bạn... Còn mình... Nếu có ai đó cân mình, như cân bạn, mình sẵn sàng đạp đổ cái bàn cân đó để đi qua... Sóng gió đủ rồi, không cần thêm nữa...
Người cần bạn sẽ chẳng đặt bạn lên những toan tính, cân đo. Người không cần bạn, bạn có cần níu giữ???
Người tỉnh thức không nói đạo lý. Chỉ là vài dòng viết nhảm của một người đang trở về mà thôi
Chia sẻ Vài dòng... tới bạn bè để mọi người cùng đọc nhé !
Hãy để nguồn ankhoi.com khi phát hành lại nội dung này !