Dép trái
Sáng đi ra đường, tay mở khóa cửa, chân xỏ dép, mắt nhìn vào cái đèn... Ra khỏi nhà mới thấy chân lạ lạ. Nhìn xuống thấy mình đang đi dép trái... Bao nhiêu năm rồi mới lại đi dép trái. Chợt nhớ đến con. Trẻ con khi mới biết đi, thường thích đi dép trái.
Đi dép trái thì chắc chân, đi dép trái không sợ ngã, đi dép trái thì an toàn... Hình như cái gì trái cũng an toàn..
Chợt nhớ đến một câu chuyện: Sự thật và Dối trá:
---
Chuyện kể rằng, vào một ngày nọ, Sự Thật và Dối Trá tình cờ gặp nhau.
“Dối Trá chào hỏi Sự Thật và nói :- Hôm nay là ngày đẹp trời.
Sự Thật ngó nhìn xung quanh, nhìn lên bầu trời, thực sự là ngày đẹp trời. Họ đi cùng nhau một lúc cho đến khi tới bên một giếng to đầy nước. Dối Trá thò tay xuống nước và quay sang nói với Sự Thật :
- Nước sạch và ấm, nếu bạn muốn thì chúng ta cùng nhau bơi?
Sự Thật lại thấy nghi ngờ bèn nhúng tay vào nước và thấy nước thật sự dễ chịu. Cả hai cùng bơi lội một lúc, đột nhiên Dối Trá chạy lên khỏi giếng, lấy quần áo của Sự Thật và biến mất.
Sự Thật tức giận, trần truồng trèo lên khỏi giếng, chạy khắp nơi tìm kiếm Dối Trá để lấy lại quần áo của mình. Mọi người thấy Sự Thật trần truồng thì liền nhìn tránh sang hướng khác vì ngượng ngùng hoặc tức giận. Sự Thật tội nghiệp thấy xấu hổ bèn quay lại giếng và náu mình ở đó mãi mãi.
Kể từ đó, Dối Trá đi khắp thế giới, khoác áo như Sự Thật, đáp ứng nhu cầu của thế giới, và không một ai muốn nhìn thấy Sự Thật trần trụi.”
Người ta thường thích đeo lên mình những lớp mặt nạ, để bảo vệ bản thân mình. Có những mặt trái được tung hô, có những cái trái được người ta lựa chọn. Bởi người ta sợ mình thật rồi, sẽ lại trần trụi, lại tổn thương thêm nhiều nữa.
Cuộc sống là những bài học, nặng nhẹ khác nhau. Đôi khi người ta sợ học, sợ đối diện với bài học của mình. Người ta phải khoác lên những lớp vỏ của danh lợi, tài sắc... thì mới thấy an toàn. Người ta sợ nhìn vào lòng mình, bởi trong lòng chất chứa tổn thương. Người ta sợ sự thật, bởi những gì giả dối thường dễ hòa nhập, dễ sống... Cũng bởi sợ bị phán xét, sợ bị tách khỏi đám đông, nên người ta không dám sống thật với lòng mình...
Trở về, nhìn lại chính mình, chưa bao giờ là điều dễ dàng cả. Bởi vậy, mới có những tổn thương chồng chất tổn thương. Mới có những cụm từ "chữa lành". Mới có những sự phụ thuộc và lệ thuộc vào người và cảnh...
Cảnh tùy tâm chuyển... Chỉ khi tâm tĩnh, thì mới thấy lòng mình. Nhưng mấy người dám nhìn lại lòng mình, để tự chữa lành cho những nỗi đau...
Tâm Hỷ An Khôi - Thanh Không
Chia sẻ Dép trái tới bạn bè để mọi người cùng đọc nhé !
Hãy để nguồn ankhoi.com khi phát hành lại nội dung này !